
ĐỆ TỬ NÓI XẤU THẦY
COM_CONTENT_ARTICLE_HITS
(Trưởng lão Thích Thông Lạc, trích ĐVXP, tập 2, TG.2011, tr.312-313)
link sách: ĐVXP, tập 2
Hỏi: Kính thưa Thầy! Với trí tuệ Tam Minh Thầy có thể hiểu mọi việc, mọi sự vật không hạn cuộc. Ở đây có hạng đệ tử tu không được, sau khi ra ngoài nói xấu Thầy như thầy Minh Tông nào đó mà con không biết, chỉ đọc trong sách Những Lời Phật Dạy.
Thưa Thầy, nói xấu với người bình thường còn bị tội đọa, huống là với bậc A La Hán thì tội rất nặng và không biết địa ngục nào sẽ đọa vào. Với trí tuệ của Thầy là vô hạn, con nghĩ ngay từ đầu Thầy quan sát và không nên nhận họ để họ đỡ bị tội nặng như thế có được không?
Thầy có thể từ bi vị tha song luật nhân quả có tha cho họ đâu. Mong Thầy dạy cho con hiểu.
Ðáp: Ðề Bà Ðạt Ða đến với đức Phật xin tu hành. Ðức Phật chấp nhận, nhưng sau này Ðề Bà Ðạt Ða chống lại đức Phật, tìm cách giết Phật, lăn đá, cho voi say, v.v... Như vậy các bạn hiểu như thế nào? Với trí tuệ Tam Minh đức Phật có biết Ðề Bà Ðạt Ða chống lại mình không? Biết, sao đức Phật lại chấp nhận? Ðó là duyên nhân quả, nhưng nhân quả chỉ có chuyển hóa chứ không phải tu hành chứng đạo là không còn nhân quả nữa. Vì còn mang thân này là còn có nhân quả. Lăn đá, cho voi say để giết Phật là quả; không hại được Phật là Phật chuyển nhân quả.
Thầy cũng vậy, nhờ có Minh Tông mà mọi người mới biết tu sai tu đúng chánh pháp của Phật, nhưng tất cả đều do phước báo nhân quả của chúng sanh. Vì thế, không ai sống trong vũ trụ này mà ra khỏi qui luật của nhân quả, làm ác phải gặt quả dữ. Minh Tông té thang lầu, chết đi sống lại chịu biết bao nhiêu khổ sở. Ðấy không phải là địa ngục vô gián sao? Xưa, Ðề Bà Ðạt Ða cũng rơi vào địa ngục ấy. Phước còn quả báo chưa đến, phước hết quả báo sẽ không tha thứ một ai, nhân nào quả ấy, không trốn chạy đâu khỏi.